Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Trời không cho ai tất cả

Vừa nãy làm bài xong tự nhiên thấy nhớ mẹ thế là mình vơ lấy điện thoại gọi về ngay cho 'mommy' yêu dấu. Nói chuyện với mẹ đã 19 năm rồi mà lần nào mình cũng như được học hỏi thêm nhiều điều.


Nói không ngoa thì mẹ là nhà thông thái thực thụ với mình mà cho dù Google có tìm kiếm hàng tỷ thông tin trên khắp thế giới, Yahoo! Answers có trả lời hàng triệu câu hỏi, hay Wikipedia có sở hữu tất cả thông tin của nhân loại thì mẹ vẫn là nơi duy nhất có thể giải đáp tất cả mọi vấn đề từ nhỏ như con thỏ con đến lớn như con... thỏ cha.
Và hôm nay mẹ lại nói một câu mà con rất tâm đắc đó là: "Trời không cho ai tất cả". Đi kèm ngay sau câu nói mang đầy tính triết lý đó là câu an ủi đậm chất chấm thi trắc nghiệm của một vị giám khảo kì cựu: "Con à, ngoại hình con Ok, đạo đức Ok, gia đình Ok, học vấn Ok, tính tình cũng... Ok nốt, vậy là đủ rồi con". Công nhận là kể từ sau chuyến đi Mỹ mùa đông năm ngoái về đến giờ thì số lần sử dụng từ "Ok" của mẹ cứ phải nói là tăng theo cấp số nhân. Nhưng nghĩ cho cùng thì mẹ nói đâu có sai, có khi Ok như thế đã là quá tốt rồi!
Nhiều đêm nằm... vắt chân lên trán tự hỏi sao mình lại không có một nụ cười "chết người" của Lee Min Ho, gương mặt baby của Lâm Chí Dĩnh, hay body siêu chuẩn của Bi Rain. Khi ấy thì đời sẽ đẹp biết bao khi mà mấy chị em phụ nữ sẽ ngất ngây với từng bước đi của mình, có khi còn thi nhau đổ rầm rầm chỉ với một nụ cười mang mác "Lee Min Ho". Hộp mail của mình sẽ đầy thư làm quen hay những lá đơn tình nguyện "xin chết" nhân danh tình yêu, danh sách bạn bè trên FaceBook của mình thì sẽ tăng với tốc độ chóng mặt mà không chóng thì chày cũng đạt tới ngưỡng limit không thể add thêm ai được nữa. Không những thế, với ngoại hình hoàn hảo cộng với chút tài lẻ của mình thì biết đâu chừng mình còn trở thành người nổi tiếng mà "nhà nhà hâm mộ, người người hâm mộ". Lúc đó đời sẽ đẹp biết bao!
Nhưng nói qua thì cũng phải nói lại, nếu sở hữu một vẻ ngoài "chuẩn không cần chỉnh, chỉnh rồi thì còn hơn cả chuẩn" như trên thì chắc mình chỉ nhìn đời bằng có nửa con mắt vì... nửa con còn lại bị người ta đấm cho bầm dập vì cái tội... chảnh. Đùa là thế thôi, nhưng sự thật thì... đúng là thế thật đấy. Đôi khi người ta quá ỷ lại vào bề ngoài hoàn hảo mà quên chăm chút vẻ đẹp bên trong - một vẻ đẹp mà không thời gian hay vật chất nào tàn phá được.
Hãy thử nghĩ xem những anh chàng/cô nàng đẹp mã đó liệu họ có ý chí và nghị lực mạnh mẽ như những người không may bị khuyết tật hay không? Liệu mấy người trong số họ có biết cách hoàn thiện vẻ đẹp bên trong thay vì tối ngày cứ lo chăm bẵm cái bề ngoài hào nhoáng đó? Tất nhiên là vẫn còn đó những con người đẹp cả trong lẫn ngoài nhưng nếu so sánh với số người mà địa chỉ thường trú luôn ở... trên mây hay những "hot boy, hot girl" mưa không tới mặt, nắng không tới đầu thì chả khác nào lấy... báo che mưa. Thế nên hãy cứ vui lên đi vì ông trời không cho ai tất cả. Có thể bạn thua kém về ngoại hình nhưng bù lại bạn có tấm lòng thương người, nhân hậu và biết sẻ chia thì bạn đã đẹp hơn rất nhiều những con "ma-nơ-canh" biết đi kia.
Dân gian có câu: "Đẹp trai đi bộ không bằng mặt rỗ đi Dylan". Lắm kẻ mồm thì bảo tiền không là gì vậy mà khi được cho tiền thì mặt hớn hở không tả nổi. Nói thẳng nói thật thì ở thời buổi hiện đại và ngày càng... hại điện này thì đúng là tiền không thành vấn đề, vấn đề cốt yếu chỉ là... không có tiền. Bản thân người viết đã gặp nhiều cô gái, hay chính xác hơn là được nghe nhiều chuyện tán gẫu của mấy chị tám. Nếu làm một phép so sánh nho nhỏ thì chủ đề chính (tệ lắm cũng thứ chính) của bọn mày râu luôn là về các chị em phụ nữ thì đối với phe tóc dài, đàn ông... chả là cái đinh gì.
Bằng chứng rõ nét nhất đó là chủ đề được nhắc đến nhiều nhất, không phải là anh ta tính tình ra sao, học hành thế nào, mà là anh ta chạy xe gì, điện thoại trông như thế nào, áo quần hàng hiệu ra sao? Và mình biết chắc chắn một điều là đọc đến đây, các chị em sẽ nghĩ ngay: "A, thằng này nhỏ mà láo". Phàm ở đời, có một thực tế tuyệt đối luôn luôn đúng đó là không có gì là... tuyệt đối. Mọi thứ chỉ mang tính tương đối, có người này sẽ có người kia, vì thế nếu chị em nào không nằm trong phép so sánh trên thì hãy mỉm cười một cái thật to nào :D!
Nói xuôi cũng phải nói ngược, liệu tiền bạc có phải là tất cả? Có phải những tỷ phú như Bill Gates, Warren Buffett hay Carlos Slim, ba tỷ phú hàng đầu thế giới, là những người hạnh phúc nhất hay không? Dù chưa biết câu trả lời thực sự như thế nào nhưng nếu cho mình lựa chọn thì chắc chắn mình vẫn sẽ muốn là mình của hiện tại mà như người ta nói thì là ngước lên không bằng ai nhưng ngó xuống ít ai bằng mình, hay như mẹ nói đơn giản là... Ok.
Trời không cho ai tất cả. Ông cho người này tiền bạc chất đầy nhưng không cho họ sự thoải mái, thanh thản trong tâm hồn. Họ có sự giàu sang về vật chất nhưng chắc gì đã đầy đủ về tinh thần. Họ có thể mua được mọi thứ nhưng lại bán rẻ sự an toàn và riêng tư của bản thân. Những thứ mà họ có tuy hữu hình nhưng vô hình, đầy màu sắc nhưng mờ nhạt và giả dối. Liệu mấy ai trong số những tỷ phú đó có những người bạn thật sự?
Ừ thì cũng có thể có đó, nhưng ông xyz là bạn thân của tỷ phú Bill Gates chứ chắc gì sẽ là bạn thân của ông Bill Gates? Nếu như để tìm một tình bạn thật sự khó một thì ta phải nhân cái khó đó lên vài trăm lần khi nói về tình yêu!
Thế nên bạn ơi, hãy mỉm cười khi được làm chính mình nhé. Bạn sẽ chẳng vui đâu khi bạn là Bill Gates hay Bi Rain. Bởi vì đó không phải là bạn, sống mà không là chính mình thì buồn chán lắm!
Và nếu bạn cũng như tôi, bình thường như cân đường hộp sữa, thì hãy mỉm cười cái nữa nhé! Vì khi đó bạn biết rằng những gì cuộc sống mang lại cho bạn đơn giản bởi vì đó là bạn, không phải vì đó là... ví tiền của bạn, chiếc xe của bạn, hay một thứ nào đó không phải là bạn!

Thất bại không bao giờ là điểm kết thúc

Ngày hôm nay, nó choàng khỏi cơn ngủ mê.

Và nó chợt nhớ lại câu chuyện hồi nhỏ rất thích.
Một lần nọ, khi hai người trợ lí của Thomas Edison chán nản nói: "Chúng tôi đã làm thí nghiệm đến 700 lần, thế mà vẫn chưa có câu trả lời. Chúng tôi đã THẤT BẠI". Edison trả lời: "Không đâu các bạn của tôi ơi, các bạn không thất bại vì chúng ta biết rõ vấn đề này hơn bất kì người nào trên thế gian. Chúng ta đang tiến rất gần việc tìm ra lời giải đáp bởi vì giờ đây ta đã biết được đến 700 cách mà ta không nên làm. Đừng gọi đó là lỗi lầm. Hãy gọi đó là 'sự rèn luyện'".
Là thế đấy.
Trong cuộc sống này, hầu hết mọi người đều nghĩ chọn được con đường dễ đi và có được cuộc sống dễ dàng mà không gặp phải trở ngại, khó khăn nào là điều tốt, đôi khi chính nó cũng có suy nghĩ như vậy. Bởi nào có ai muốn cuộc sống của mình khó khăn và gian nan chứ.
Nhưng nó cũng nhớ đến câu nói ưa thích rằng: "Sống là chiến đấu". Cuộc sống này không phải lúc nào cũng như mong muốn. Đừng bao giờ nghĩ khi ta hét lên "tôi muốn, tôi cần" thì cuộc sống sẽ tự nguyện mang cái "tôi muốn, tôi cần" ấy cho ta. Ta phải chiến đấu để có được thứ mình muốn. Và chiến đấu đôi khi bắt ta di chuyển dù rằng ta muốn dừng lại.
Mỗi lúc sự trắc trở, gian nan ùa tới, cuộc sống thường lôi ta tới những vùng cảm xúc tồi tệ, khiến ta suy nhược, bất lực và thấy mình thất bại. Nhưng nếu thẳng thắn nhìn nhận, ta sẽ thấy thất bại cũng có cái thú vị vì nó tặng ta cơ hội để đấu tranh và nhận ra mình đang sống chứ không chỉ tồn tại. Thất bại và chiến đấu là hai quá trình không thể thiếu để một người phát triển "đi lên". Giống như một con rắn không thể lớn lên nếu lớp da cũ của nó không được loại bỏ.
Chẳng có gì tốt hay xấu hoàn toàn. Cũng như không chỉ đèn xanh mới tốt, mọi người cần cả đèn đỏ để dừng lại, quan sát và đi tiếp!
Nó nhớ đã đọc đâu đó về "bát phong". Theo đó chỉ ra rằng, con người có khuynh hướng bị ảnh hưởng bởi tám ngọn gió:
Sự ca ngợi - Sự khiển trách
Danh tiếng - Sự phỉ báng
Lợi ích - Tổn thất
Niềm vui - Nỗi buồn
Người Trung Quốc xưa gọi là "bát phong" vì nó có khuynh hướng làm cho một người đi từ thái cực này sang thái cực khác và ngược lại. Khi bạn thành công, bạn sẽ được bốn ngọn gió: sự ca ngợi, danh tiếng, lợi ích và niềm vui thổi bạn tung bay. Còn khi thất bại thì cũng luôn có bốn ngọn gió là: sự khiển trách, sự phỉ báng, tổn thất và nỗi buồn đến và "quấy rầy" bạn.
Một khi chúng ta đã ước mơ, đã thực hiện, đã cố gắng và thất bại... thì hẳn đó sẽ là một mớ cảm xúc hỗn độn của sự tủi hờn, bất lực, xấu hổ, đau đớn, trống rỗng, mệt mỏi và tuyệt vọng. Chúng làm ta khủng hoảng và suy sụp tinh thần. Nhưng lúc đó ta cũng hiểu được vị đắng chát của "thất bại", ấy là: Đừng mong chờ tất cả bạn bè sẽ ở cạnh mình. Tất cả chỉ là lý thuyết trên một phương diện nào đó thôi. Bởi ai chẳng có những niềm riêng, những bận rộn và cuộc sống của mình.
Đôi khi ta cố bao biện cho điều đó, cố phủ định rằng không phải vậy, rằng sẽ luôn có ai đó yêu thương ở bên ta. Nhưng cũng nên nhìn thẳng vào thực tế. Những người bạn yêu thương có đủ sức ở lại khi cái họ thấy lúc đó chỉ là sự mệt mỏi, chán chường, không sức sống. Họ - những con người cũng có đủ lo toan "cơm, áo, gạo tiền" sẽ thấy bất lực, không thể làm gì cho ta và rồi lần lượt ra đi, để trốn chạy sự bất lực của họ.
Khi thất bại,
Đừng mong ước ta sẽ ung dung tự tại, vui vẻ như từng sống. Đó chỉ còn là giấc mơ.
Đừng mong có sự ủng hộ tinh thần của mọi người.
Đừng mong đợi có người đem tiền cho mượn để ta vượt qua khó khăn.
Thậm chí đừng mong thành viên nào trong gia đình hiểu ta!
Đừng mong ăn ngon, ngủ yên.
Đừng mong đợi là ta sẽ vẫn thích đi ra ngoài và gặp gỡ mọi người...
Nhưng suy cho cùng, ta suy sụp thế liệu có ích gì?
Sống trên đời ai dám nói mình chưa sai bao giờ. Ta nào phải người đầu tiên trên thế giới nếm trải điều ấy. Vậy thì có nên trách cứ bản thân không, có nên đổ lỗi cho mình vì điều đã xảy ra không? Tất cả những gì ta cần nhớ chỉ là: "Một quyết định đúng trong nhiều quyết định sai lầm để xoay chuyển mọi thứ!"
Khi bạn cảm thấy mình chẳng còn gì để cho
Và bạn chắc rằng bài hát đã kết thúc
Và dường như chẳng còn lý do gì để sống
Và màn đêm buông xuống
Bạn đến đâu để tìm ra sức mạnh mà bạn cần để tiếp tục cố gắng?
Bạn tìm đâu ra bàn tay sẽ lau khô những giọt lệ mà tim bạn đang rơi
Khi bạn bị đong đầy bằng nỗi buồn phiến và thất vọng
Hãy nghĩ đến điều tưởng chừng là kết thúc
Nghe lời thì thầm "Hãy chờ đến ngày mai"
Nỗi đau xé tim này chỉ là một chỗ cong trên đường.
Con đường vẫn nối tiếp sau chỗ cong...

- Victor Hugo"
Và tôi xin mượn lời của tiến sĩ Robert Schuller để kết thúc những suy nghĩ này:
Thất bại không có nghĩa... bạn là một kẻ thất bại
Điều đó chỉ có nghĩa là bạn chưa thành công mà thôi.
Thất bại không có nghĩa là bạn chẳng đạt được gì
Điều đó chỉ có nghĩa bạn đã học được điều gì đó.
Thất bại không có nghĩa bạn là một kẻ ngốc nghếch.
Điều đó chỉ có nghĩa bạn gan dạ, có nghị lực, bạn can đảm, hãy tự hào về bản thân mình.
Thất bại không có nghĩa là bạn chẳng bao giờ làm được điều đó.
Điều đó chỉ có nghĩa bạn mất thời gian lâu hơn.
Thất bại không có nghĩa là bạn đã kết thúc
Điều đó chỉ có nghĩa là bạn có một cơ hội để bắt đầu lại tất cả, cố gắng làm một điều gì đó mới mẻ.
Thất bại không có nghĩa là Chúa đã ruồng bỏ bạn
Điều đó chỉ có nghĩa là Ngài có một ý tưởng tuyệt vời hơn
.
Đúng thế đấy, thất bại chẳng bao giờ điểm kết thúc cả.

Học từ tình yêu

Ngày bé con vấp ngã, mẹ không bế con dậy mà bảo con quỳ gối xuống sàn rồi tự đứng lên. Mẹ hỏi 'lần sau có ngã nữa không, lỗi này bao nhiêu lần rồi?'. Con nhớ sau đó con ít ngã hơn nhưng lần nào ngã con cũng giấu mẹ.


Ngày ấy con thích bóng bay, truyện, thích ăn kem, quà vặt, con thích được chở đi chơi... mẹ bảo con phải học thật giỏi, con sẽ có tất cả khi lớn lên, tự mình có lấy chứ không xin xỏ ai. Và con vẫn giữ thói quen đó cho tới lớn, thích tự mua lấy những thứ mình muốn mà không xin ai.
Những ngày mong ngóng mẹ đi làm về nhưng mẹ không có thời gian quan tâm đến con, con cứ thui thủi một mình, đôi khi con khóc một mình. Còn ba rất kiệm lời, khi con sai quấy gì đó ba răn dạy nghiêm khắc nhưng ba chẳng bao giờ nói chuyện với con. Những thứ con học từ nhỏ đều ăn sâu vào tiềm thức. Khi lớn lên, con cảm thấy tình yêu sao xa cách quá, con không thể tìm thấy sự chắc chắn và gần gũi trong tình yêu. Con yêu và con trốn chạy, con tìm kiếm. Con không biết tạo dựng sự vững bền như thế nào, con ngoan ngoãn chờ đợi mà không biết đòi hỏi, khi nhận ra sự chờ đợi vô vọng, con lại loay hoay.
Con đã cố gắng rất nhiều để tìm một hơi ấm và sự đồng cảm nhưng con vô vọng. Con thấy mẹ cam chịu, nhẫn nhịn, ba yên lặng, thờ ơ... để cuộc sống bình yên. Con cảm thấy mọi thứ thật tẻ nhạt chứ chẳng thể gọi là "bình yên". Sao mà con sợ cuộc sống đến thế? Con không biết làm sao nhưng con chẳng thể hỏi mẹ vì cuộc sống và tình yêu của mẹ là vậy đó.
Trong con là đợt sóng ngầm, con dám làm tất cả để trải nghiệm những thứ khác với cuộc sống bình yên của gia đình mình và dĩ nhiên con vấp ngã. Con giấu giếm mẹ và con tự đứng lên. Con cũng không biết mình sẽ ngã bao nhiêu lần nữa. Từ tình yêu của mẹ, con biết con không được phép chạy về bên mẹ và tỏ ra yếu đuối.
Khi con bị bạn đánh hoặc bị người lớn mắng "vốn", ba mẹ chưa từng bênh con, không cần biết con đúng hay sai mà luôn hỏi con biết tội gì không, nếu con không nhận tội thì ăn đòn càng dữ. Ba mẹ muốn con phải biết cách cư xử để không tự chuốc lấy bất cứ sự chê bai hay than phiền từ người khác.
Những thứ ăn sâu vào máu thịt và tính cách con từ gia đình mình lại là thứ giúp con mạnh mẽ trong cuộc sống. Từ học tập đến công việc, con đều làm rất tốt nhưng sao con thèm được yêu thương đến thế. Con rất nhạy cảm và dễ xúc động. Con thường trốn chạy không lý do khi con cảm thấy không an toàn. Sau nhiều năm gặp lại, chẳng ai trách cứ con mà lại nói họ học được từ con sự mạnh mẽ. Làm sao họ hiểu được con yếu đuối nên mới trốn chạy?
Con cũng học được từ những người yêu thương mình nhiều thứ lắm, cả tốt và xấu. Con học được từ một người sự dịu dàng. Con yêu thích được đối xử dịu dàng và con cố gắng làm điều đó với tất cả mọi người. Con thích anh ấy nói cười vui vẻ với những người xung quanh. Con thích tính cách lạc quan của anh ấy. Vậy là con có thêm những tính ấy. Tốt quá nhỉ?
Và anh cũng hay dỗi hờn, cái tính mà con ghét nhất. Tính con vốn không dỗi hờn bao giờ, lúc nào cũng "nhe răng cười". Khi con không vui, con im lặng, đi đâu đó một mình, viết nhật ký và đọc sách. Cái tính tốt của con, ai cũng bảo hay và ca ngợi hết lời. Thế mà yêu anh rồi, con bị nhiễm thói dỗi hờn từ bao giờ, tự dưng lòng mình thấy tủi thân, khóc và chờ đợi được dỗ dành. Cái thứ này mẹ không dạy cho con nhưng vì con không có tính đó nên có lẽ con thiệt thòi nhiều mẹ ạ!
Trong tình yêu con không được chiều chuộng và quan tâm đúng mực. Nhưng cảm giác của sự giận hờn cũng khiến con ấm ức không ít. Khi giận mà chẳng ai quan tâm đến mình thì cảm giác khó chịu lắm! Như là con đang khó chịu với sự thờ ơ của gia đình dành cho con.
Thứ tiếp theo con học được từ tình yêu là sự ghen tuông. Con từng chẳng biết ghen, con không nghĩ mình có cái quyền đó. Khi con thấy có hơi hướm của người phụ nữ khác, con lẳng lặng ra đi. Con không giành giật và không muốn chuốc lấy những đau đớn. Con nghĩ nếu yêu thực sự, người ta sẽ biết con cần gì và không khiến con tổn thương. Cũng từ người ấy, con biết được trong tình yêu cần chút hờn ghen để biết đối phương yêu mình và cần mình.
Tuy nhiên, không phải thứ nào từ người yêu cũng tốt. Con rất sợ phải học quen tính ghen tuông thái quá đến khùng điên, gây thị phi và phá hoại đời nhau khi không chiếm đọat được tình yêu. Con sợ sự chà đạp nhân phẩm và những lời nói tổn thương tâm hồn nhau. Khi cơn giận bốc lên, mỗi người một câu, tình yêu trở thành địa ngục. Đây là những thứ con chưa bao giờ thấy trong gia đình mình.
Gia đình mình không có tình yêu thương chan chứa, những lời nói bóng bẩy, không có sự sẻ chia, bênh vực, có lúc con mệt mỏi trên đường đời và cảm thấy như mình mồ côi nhưng giây phút yếu lòng đó rồi sẽ qua đi. Thà có một gia đình bình dân vẫn hơn gia đình dùng lời bóng bẩy để yêu nhau nhưng không ngại làm đau lòng nhau khi tức giận.
Khi yêu một người, ít nhiều bị ảnh hưởng về tâm tính và cách cư xử mà không hay. Và nó lại ảnh hưởng đến những người đến sau. Sau một tình yêu địa ngục, nó biến người trong cuộc thành quỷ dữ, dễ bị tổn thương và sống thủ đoạn, thô lỗ hơn rất nhiều. Con nhận ra trong tình yêu, dù thân nhau đến mấy cũng nên cân nhắc những thói quen mà mình có hoặc vô tình có để cư xử với người mình yêu cho đúng mực.
Một phút nóng giận nói những điều không nên và để lại vết thương lòng cho người mình yêu dấu là không hay chút nào. Con vẫn khóc, lặng yên, viết và đọc sách khi con cảm thấy buồn và thất vọng, những thói quen hình thành trong con từ khi còn rất nhỏ. Con mong con sẽ giữ được mình không bị nhiễm những thói quen xấu, làm tổn thương người con yêu và truyền cho người ấy sự bình yên bằng tính cách dịu dàng mà con vốn có.