Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Đến chết mình cũng không thể thích một người như thế?

Trong tình yêu đúng là không thể nói trước được điều gì...



Thất bại sau mối tình đầu mong manh, dễ vỡ. Em không còn đủ tự tin vào cái gọi là "tình yêu" nữa. Giây phút chia tay, trái tim em như cạn khô nhựa sống, trong phút chốc, em biến mình thành con bé trơ lì cảm xúc của yêu thương. Em đã từng sống với những kỷ niệm của quá khứ. Dù vẫn biết, mọi chuyện đã lùi vào dĩ vãng xa xăm. Dù vẫn biết, em còn chưa lo nổi cho xúc cảm hiện tại, sao cứ phải đèo bòng một ký ức vu vơ.
Thời gian trôi đi, em đã có không ít vệ tinh vây quanh. Nhưng em, mặc kệ đấy! Em chưa một lần rung động kể từ sau mối tình đầu hằn sâu ấy. Em từng không ít lần lo lắng, phải chẳng trái tim mình đã thực sự hóa đá, phải chăng con tim mình đã thực sự chai sạn cảm xúc? Lẽ nào mình không còn biết yêu là gì? Mặc cho mọi người nói em dã man, em vô tâm, em lạnh lùng. Mặc cho bao người cứ trồng cây si... Em vẫn thế!
Trong em bắt đầu hình thành suy nghĩ, em sẽ chẳng thể yêu hết mình với một ai đó. Bởi em vô tâm thế cơ mà, có lẽ đây là cái giá ông trời bắt em phải chịu đựng - quá hờ hững với người quý mến em. Em chấp nhận anh ạ!
...
Lần đầu tiên mình gặp nhau, trời mưa bay, những hạt mưa nhảy múa chào thu sang. Anh còn nhớ không? Để em nói anh nghe lần đầu tiên ấy, em đã nghĩ gì nhé!
Người đâu mà nhìn xấu không chịu được, mắt thì hình như bên to bên bé, lại còn cười te nhe ra, vô duyên thế không biết. Và em chắc chắn luôn, đến chết mình cũng không thể thích một người như thế!
Chỉ 10 phút sau, anh "lật ngửa ván cờ", dội một gáo nước lạnh băng vào mớ suy nghĩ ban đầu của em. Thổi vào đó là một luồng sinh khí mới với những nhận xét mới áp đảo: "Lẽ nào mình lại thích một người như thế!!!"
Lần đầu tiên em chết mê mệt nụ cười của một tên con trai - là anh. Cũng kể từ ngày hôm ấy, anh đã kéo em trở về với thực tại thân yêu, quãng thời gian mà em đã vô tình đánh mất.
Kỷ niệm nối liền những kỷ niệm. Tình yêu chúng mình kết thành những chuỗi dài kỷ niệm buồn vui, vậy là một lần nữa, em được sống với yêu thương, điều mà em tưởng chừng như nó không còn có thể tồn tại bên em.
Những gì em có được ngày hôm nay, đó là niềm vui sống, là nụ cười giòn tan, là giọt nước mắt hạnh phúc, là một bờ vai vững chắc cho em dựa mỗi khi em cần... là anh - người đã mang đến cho em tất cả, sau những điều em tưởng mình đã mất!!!
...
Anh chẳng bao giờ biết được điều này đâu anh nhỉ, vì em có bao giờ nói cho anh biết đâu. Em chỉ giữ trong lòng mình thôi, anh nhé!
Chặng đường dài phía trước, em biết, chẳng dễ dàng gì để có thể vượt qua, chông gai vẫn còn nhiều lắm, có thể nó sẽ giải đầy trên bước đường mình đi. Nhưng em tin, phía cuối con đường sẽ là trái tim hồng của tình yêu chúng mình - Nơi ấy hẳn sẽ là bến bờ bình yên của hạnh phúc. Hãy để em được sống, được yêu và được tin vào điều tuyệt vời đó, anh nhé!
Yêu anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét