Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Xương rồng - Tình yêu nhỏ của anh và em

Hình như tạo hóa 'quá' muốn hai đứa mình ở bên nhau thì phải, anh nhỉ!



Anh luôn thắc mắc tại sao em lại thích xương rồng đến vậy. Anh luôn tò mò tại sao em lại có thể dành hàng giờ "nói chuyện" với xương rồng đến quên cả hẹn với anh. Anh luôn giận dỗi khi em dành thời gian cho xương rồng nhiều hơn cả anh.
Kỷ niệm đầu
Anh còn nhớ không ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau, một thoáng tình cờ ngày cuối hạ. Em còn nhớ rõ lắm anh ạ, đó là một ngày trong xanh và thực sự "quyến rũ" với một con nhóc lười ra khỏi nhà như em. Tất nhiên sự quyến rũ ấy đã khiến em hỏi bản thân tại sao không ra khỏi nhà và lượn lờ mấy cửa hàng yêu thích nhỉ.
Anh còn nhớ không, chính ngày hôm ấy em với anh đã giành nhau cây xương rồng cuối cùng của cửa hàng. Em là đứa thấy cái gì ngộ ngộ là mua liền và vì thế em rất muốn mua cây xương rồng đáng yêu còn lại trong tiệm. Em thấy nó trước, rõ ràng là em thấy nó trước nhưng anh lại là người chạm vào nó trước vì thế em đành ngậm ngùi nhường nó cho anh.
Anh còn nhớ không, anh đã đưa em đi ăn kem và lượn lờ để đền cho em vì đã lỡ tranh món-đồ-tình-cờ-thích-thú của em. Buổi chiều hôm ấy có nên gọi là tình cờ không anh, hay ta nên gọi đó là duyên số.
Ngày buồn + lang thang
Anh còn nhớ không, lần thứ hai chúng mình gặp nhau, lần này thì nên gọi là duyên số anh nhỉ. Hai-kẻ-vốn-chỉ-tình-cờ-quen cùng lang thang nơi góc phố già cỗi và lại gặp nhau.
Anh còn nhớ không, lúc ấy em đang lang thang và chìm vào những giai điệu nhẹ nhàng của sunflower thì vô tình đâm sầm vào anh.
Anh còn nhớ không, khi anh cũng lang thang vào buổi chiều ấy cùng với cây xương rồng em và anh tranh nhau dạo nọ.
Anh còn nhớ không, khi hai đứa nhận ra nhau và cùng bò lăn ra cười, tạo hóa hình như "quá" muốn chúng ta ở bên và dành cho nhau những giây phút ngọt ngào nhất thì phải.
Anh còn nhớ không, khi anh kể cho kẻ mới-gặp-một-lần là em lí do anh tranh giành nhánh xương rồng kia. Thật khó để có thể an ủi một người vừa mới bị từ chối là anh, vì thế em quyết định khao anh kem. Ngày nhẹ nhàng trôi.
Xúc cảm tâm hồn
Anh còn nhớ không, sau cái ngày hôm ấy em với anh trở nên thân nhau lạ. Em có thể tin tưởng kể lể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho anh cũng như anh có thể chọn em là bờ vai mỗi lúc mệt mỏi.
Anh còn nhớ không, buổi chiều chúng ta đi dạo trên con phố dài và anh kể cho em ý nghĩa của loài cây xương rồng. Đó là một tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật buồn giữa những người yêu nhau. Và em thực sự thích.
Hạnh phúc đong đầy
Anh còn nhớ không, sớm bình minh anh đứng trước cổng nhà em với chậu xương rồng trên tay và bắt em phải dậy bằng được để đi đến một nơi thật đặc biệt với anh.
Anh còn nhớ không, giây phút ngọt ngào anh tặng em chậu xương rồng nhỏ xinh và cùng anh ngắm hoàng hôn trên căn gác nhỏ, nơi anh đã hứa sẽ chỉ đem đến người mà anh thương yêu.
Anh à, đừng thắc mắc hay giận dỗi em vì những lí do vô cớ nhé. Anh à, đừng ghen tuông với chính tình yêu nhỏ bé anh tặng cho em. Không phải vì em cố ý quên những buổi hẹn với anh, cũng không phải vì em không muốn dành thời gian bên anh. Mà chỉ bởi vì em muốn mình có thể chăm sóc cho “tình yêu nhỏ bé” của chúng mình mà thôi. Yêu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét