Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Gửi cô bé mang nickname gakon

Nó sẽ đặt cược 99% hạnh phúc của mình vào canh bạc này, 1% nó sẽ giữ lại cho riêng mình để có thể ngẩng cao đầu đi cạnh các cậu dù có chuyện gì xảy ra...


Đã từ lâu rồi nó nhận ra mình là một người yếu đuối, thiếu tự tin khác hẳn với vẻ bề ngoài, nhưng nó vẫn không làm gì để thay đổi điều đó, nó vẫn mặc kệ để cho bản thân đến đâu thì đến...
Nó là đứa hay suy nghĩ, nhưng chỉ là suy nghĩ thế thôi. Một người hời hợt, ích kỷ không biết quan tâm đến chính bản thân mình thì làm sao mà biết nghĩ cho người khác. Liệu nó sẽ thế nào đây?
Nó là một kẻ tham lam, hay có thể nói là cực kỳ tham lam, cái gì nó cũng thích, cũng muốn mặc dù nó chưa hề cố gắng cho những điều đó.
Nó còn là một kẻ yếu đuối, thiếu tự tin và chỉ biết dựa dẫm vào mọi người, có quá nhiều những bằng chứng để chứng minh điều đó. Nó là kẻ thua cuộc?
Nó mất đi tất cả những gì quý giá nhất là điều hiển nhiên? Mọi người sẽ cho là đúng. Nhưng nó thì lại không cam tâm mất đi tất cả.
...
Ngày cô bé nhận lời thích nó, một thứ tình yêu ngốc xít của những đứa trẻ mới lớn, nó đã vui biết chừng nào, bao nhiêu kỷ niệm, vui có buồn có.
Thời gian trôi đi, cả hai cùng lớn hơn, trưởng thành hơn về suy nghĩ, về mọi điều. Đã nhiều lần hai đứa cãi nhau, chia tay nhau, không nhìn mặt nhau. Cô bé đã buồn, đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng nó vẫn nhởn nhơ, mặc kệ, không cần quan tâm. Luôn vui vẻ với bạn bè và tìm kiếm những mối quan hệ khác.
Thế nhưng như mọi người thường bảo "tình cũ không rủ cũng tới". Nó nhìn cô bé con của nó ngày nào nói chuyện vui vẻ với bạn bè, trong nó có sự ghen tức, nhớ nhung, giận rỗi. Nó tìm cách nói chuyện với cô bé, thế rồi nó biết được rằng, cô bé vẫn còn rất nhiều tình cảm với nó, nó đã quay lại. Liệu nó có phải là một đứa không ra gi? Cô bé chỉ học cùng trường với nó trong một thời gian ngắn, cô bé chuyển đi nơi khác bởi tại nơi đang học có quá nhiều điều khiến cô bé chán nản, bạn bè cùng lớp, học tập, gia đình, và hơn hết là ước muốn đến một nơi xa hơn để thử sức mình.
Cô bé đã đi, mang theo bao nhiêu kỷ niệm giữa hai người nhưng cũng còn may, đó không phải là một nơi quá xa, vẫn có thể gặp nhau, gọi điện, nhắn tin, thư từ cho nhau, chỉ xa về khoảng cách bởi với hai đứa trẻ mới lớn thì hai thành phố khác nhau, đó là cả một vấn đề lớn.
Cô bé đã đặt niềm tin vào nó rất nhiều, hy vọng sẽ có một ngày hai đứa được gặp nhau tại nơi cô bé đang sống. Nó biết điều đó, nó cũng đã cố gắng, thật khó hiểu là với bản tính của nó, vậy mà trong thời gian xa cách cô bé nó không rung động trước một ai, nó không quan tâm, dù đã từng có người thổ lộ tình cảm với nó. Hơn ai hết, nó hiểu tình cảm của mình như thế nào, cố gắng, cố gắng hơn nữa dù chỉ ở một mức độ nào đó. Có thể nói đó là lần đầu tiên nó biết cố gắng thật sự cho cả bản thân và cả cô bé. Được gặp cô bé tại nơi này hay nơi khác, đó là một động lực giúp nó cố gắng hơn cả. Và dường như cô bé hiểu nó, nên cũng làm tất cả những gì có thể cho nó.
Nó sẽ vẫn vậy, nó sẽ vẫn yếu đuối, vẫn thiếu tự tin như trước đây bởi giữa nó và cô bé có một khoảng cách rất lớn, cô bé hơn nó về mọi mặt, nó tự ti về điều đó, nhiều lúc gặp nhau, nó cảm thấy quá nặng nề, nó không thoát khỏi được những suy nghĩ tiêu cực cứ ám ảnh nó ngay từ lúc cô bé nhận lời yêu nó. Những người bạn thân biết điều đó, khuyên nó đừng để ý đến những chuyện không đáng quan tâm như vậy. Cô bé cũng thế, dù không nói thẳng với nó nhưng đã nhiều lần cô bé nói chuyện đó không quan trọng, điều quan trọng là mình làm được gì? Có xứng đáng để người khác tin tưởng không. Nó biết, nó lại nghĩ rất nhiều.
Sự cố gắng, những hy vọng, mong đợi cuối cùng cũng được bù đắp, hai đứa đã được gặp nhau tại đó. Nó vui, cô bé sung sướng, hai đứa hạnh phúc vì từ giờ trở đi sẽ luôn được gặp nhau, sẽ không phải sống trong chờ đợi, thư từ, tin nhắn hay điện thoại. Bạn bè ngưỡng mộ chúng dù cũng không ít người bàn tán xôn xao. Chúng mặc kệ mọi thứ, miễn sao được ở bên nhau.
Nó đã cố gắng để cái sự yếu đuối thiếu tự tin của mình giảm đi, bằng cách nào ư? Bằng thời gian và sự trơ lì về cảm xúc. Ngay cả với một đứa em mà nó cũng thấy thiếu tự tin thì huống gì là đối với bố mẹ cô bé. Nó đã mất rất lâu để có thể tự tin ngồi nói chuyện với em gái của cô bé, để rồi nhận ra cô em gái thật dễ thương và nhí nhảnh, nó đã yêu quý cô bé đó và nó cũng nhanh chóng nhận lại được tình cảm đó. Và rồi cũng mất rất lâu để có thể nói chuyện được với mẹ cô bé, thật bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả. Vậy tại sao nó phải sợ? Nó sợ điều gì? Chỉ duy nhất nó vẫn sợ bố cô bé. Chỉ mình nó hiểu...
...
Cô bé sợ rằng ở một môi trường mới, một nơi có quá nhiều những cô gái xinh xắn đáng yêu hơn mình nhiều thì nó sẽ thay đổi, sẽ dần không quan tâm đến cô bé. Đúng là như vậy, nơi đó có quá nhiều người mà theo những gì được biết thì đều là hình mẫu mà nó thích, da trắng, chân dài, xinh xắn, mắt to, dễ thương hoàn toàn trái ngược với cô bé. Nhưng cô bé nào biết được rằng nó không hề quan tâm, mà có thì cũng là thích ngắm nhìn, con trai thì ai chả vậy, nó và cô bé cũng từng ngắm nhìn những người đẹp ở ngoài đường cơ mà. Cô bé cũng nào biết rằng trái tim của nó đã hoàn toàn thuộc về cô. Nó cũng sợ chứ, nó sợ ở nơi cô bé học, ở những mối quan hệ của cô bé, cũng có những người đẹp hơn, hoàn hảo hơn nó. Nó sợ vô cùng, chỉ là nó không dám nói ra. Chỉ là nó tin tưởng cô bé. Chỉ là nó chưa bao giờ hết yêu cô bé và chỉ là nó tin cô bé cũng vậy.
Niềm tin của nó được đền đáp. Hai đứa vẫn yêu nhau, thắm thiết hơn. Bạn bè hỏi nó yêu được lâu chưa? Nó cười, cũng lâu. Nó không thích lại phải nghe cái điệp khúc ngưỡng mộ cậu quá. Hay một tình yêu đáng khâm phục. Nó biết cô bé cũng nghĩ như vậy. Tình yêu nó dành cho cô bé không gì có thể nói hết thậm chí cho dù lấy thời gian chúng yêu nhau ra để nói. Tình yêu đó, nó quá nhiều nhưng có lúc cũng quá ít, nó mãnh liệt, nó da diết, nó ích kỷ tham lam, nó ấm áp, nó hạnh phúc.. và nó cũng tin cô bé hiểu điều đó. Nó tự hào về tình yêu của mình với cô bé, nhiều khi nó muốn hét toáng lên cho mọi người biết rằng nó yêu cô bé biết nhường nào.
Mỗi khi buồn hay bế tắc, nơi đầu tiên nó tìm đế là bên cô bé, nhưng nó lại không muốn kể những chuyện khiến nó buồn, nó không muốn cô bé buồn theo nó, lại một sự ích kỷ, nó có thể coi cô bé là người yêu cảu mình? Cô bé nhiều trách nó về điều đó, mặc kệ.
Nơi thứ 2 cho nó sự bình yên thanh thản đó là ngôi nhà của mình, nó sẽ trở về mỗi khi mệt mỏi, được gặp lại những người quen thuộc, những đồ vật thân quen.. Nhưng giờ nó sợ, nó không dám về, không dám đối mặt với họ, nó sợ mọi người biết chuyện, họ sẽ rất buồn, nó sợ sẽ lặp lại vết xe đổ bởi nó đã nhìn thấy những hệ lụy... Thế nhưng chỉ cần một ai sẵn sàng nghe là nó sẽ kể, kể bằng hết, nhiều khi nó thầm cười một mình như thế, nó mắc bệnh thèm người. Nó vẫn không tin điều đó là sự thật... Trong nó vẫn rất mơ hồ dù mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
10 năm - Đó là quãng thời gian hai đứa yêu nhau. Quá lâu với tuổi của hai đứa. Nhưng có thể sẽ không là gì với một ai đó. Đối với nó đó là một điều thần kỳ, không hiểu sao nó và cô bé có thể bảo vệ tình yêu của chúng lâu đến vậy.
Chuyện tình yêu thường đẹp như một câu chuyện cổ tích, yêu thương, giận hờn, vui vẻ, nhàm chán, xao xuyến, ân hận, bồi hồi, nhớ nhung, hạnh phúc... Dù chuyện gì có xảy ra, dù nó đã từng xao động về một người khác, hay cô bé bất chợt có tình cảm với một người, dù Hà Nội có lụt to đến mức nào, dù nó có đi xa, dù cô bé có đi xa nhưng hai đứa vẫn yêu nhau và vẫn đầy tình cảm mỗi khi gặp nhau, đi chơi với nhau. Bạn nó từng nói "buồn cho cậu quá, chỉ được yêu có một người, không được yêu thêm em nào khác", nó cười, "yêu một người, thế là đủ" và nó cũng chỉ cần có thế.
Nhưng rồi...
Giấc mơ hồng nào có mãi kéo dài được lâu, sóng vẫn luôn âm thầm và lặng lẽ ngay cả khi trời đẹp và biển thật yên bình. Mọi chuyện xảy đến thật bất ngờ không có dự tính, không được thông báo trước: "Em chỉ cảm thấy không còn tình cảm như trước nữa, không muốn yêu không muốn phải suy nghĩ gì cả. Hãy cho em thời gian. Một tháng, hai tháng hoặc lâu hơn hoặc sẽ không bao giờ trở lại được như trước. Anh hãy tìm một người khác tốt hơn em, nếu như sau này em muốn quay lại mà lúc anh có người khác, em sẽ không buồn, không giận hờn trách cứ gì anh cả".
Đó là những gì nó nhận được trong những ngày tết âm cùng gia đình. Nó đã mong chờ được gặp cô bé biết bao, mong chờ một tin nhắn chúc nó sinh nhật vui vẻ, nhưng đúng lúc nó mong chờ nhất, thì nó nhận được một tin nhắn với nội dung "Em xin lỗi".
Đó là cái tết buồn nhất, cái sinh nhật 23 tuổi vô nghĩa đầu tiên mà nó tổ chức. Nó đau. Cô bé bằng tuổi nó, nhỏ hơn nó những đã suy nghĩ quá chín chắn, hơn hẳn những gì nó biết. Cái cô bé cần là một người mạnh mẽ, tự tin, biết suy nghĩ và lo lắng cho người khác, một người có thể làm chỗ dựa mỗi khi cô bé mệt mỏi - Đó là cái mà nó thiếu. Và cũng là lý do cô bé quyết định rời xa nó, chứ không hẳn là sự nhàm chán buồn tẻ, hay một cái gì đó gọi là thói quen trong tình yêu của những người yêu nhau lâu. Giờ đây nó nhận ra điều đó.
...
Tình yêu của nó với cô bé vẫn vậy, có khi càng nồng cháy hơn. Nó cảm thấy yêu cô bé nhiều hơn lạ thường. Nó sẽ cố gắng để thay đổi mình, sẽ không phải là những lời nói suông, sẽ là những hành động cụ thể để trước khi cô bé mãi mãi đi xa, cô bé sẽ nhận ra điều đó.
Điều cuối cùng nó muốn nói, với các bạn của nó: Cảm ơn các cậu rất nhiều! Tớ sẽ cố gắng, thật cố gắng, vì tớ, vì cô bé đó, vì các cậu. Hãy luôn bên tớ để ủng hô và chứng kiến sự cố gắng của tớ. Tớ cũng sẽ dũng cảm đối mặt với sự thật dù nó có khó khăn đến đâu. Tớ sẽ đặt cược hạnh phúc của mình vào canh bạc này. Cược 99%. 1% tớ sẽ giữ lại cho riêng mình để có thể ngẩng cao đầu đi cạnh các cậu dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.
3h30, 2/4/2011
Bước một mình lặng lẽ trên sân ga. Một câu hát bỗng vang lên trong đầu nó "Sân ga khuya lạnh thêm, bỗng nhiên hòa thành nước mắt của anh, phố đông lạnh lẻ loi, đôi chân gầy lạc lối..." Trời ấm áp, có lúc còn thấy nóng nhưng nó chợt rùng mình, một cảm giác lạnh buốt chạy khắp người, giọt nước mắt rơi... Nó lại nhớ cô bé, nó ước cô bé đi bên cạnh lúc này. Nó sẽ nắm tay, nó sẽ ôm cô bé như trong phim, chỉ khác một điều đó là tình cảm thật của nó, nó đã tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ giấu giếm tình cảm của mình thêm một lần nào nữa...
Tàu SE5 lăn bánh.
Cho con một ly nâu đá.
Vẫn đắng dù có sữa.
Nó viết ra để thêm nghị lực.
shavin

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét